Trí Ngô
Diego Velázquez – La Venus del Espejo
Hình 1 – Nguồn: https://es.wikipedia.org/
Khoảng cuối thập niên 1980, lần đầu tiên tôi may mắn được thực mục sở thị “Vệ Nữ soi gương / La Venus del Espejo” trưng bày trong Bảo tàng Quốc gia / The National Gallery ở Luân Đôn, Vương quốc Anh. Đứng trước bức họa, chiều cao chừng 1,2 thước, chiều ngang chừng 1,7 thước – nên về mặt hình hài, người trong tranh trông chẳng khác gì người thật – cái ý tưởng chợt đến là hai câu Kiều của cụ Nguyễn Du:
Rõ ràng trong ngọc, trắng ngà
Dày dày sẵn đúc một tòa thiên nhiên.
Vâng chỉ có ngần ấy chữ nghĩa thôi, và đó cũng là ý tưởng độc nhất khi lần đầu tôi ngắm nàng vệ nữ gần như bằng xương bằng thịt. Rõ là “đàn gảy tai trâu“. Quả thật thế, trực giác thường thúc đẩy chúng ta nhận chân ra cái đẹp một cách chung chung trừu tượng, mà ít giúp chúng ta giải thích được tại sao, cụ thể đẹp ở điểm nào, bố cục, màu sắc, đường nét v.v… Ngoài ra kiến thức về hội họa của bản thân tôi chỉ chừng một nhúm, có biết gì về lý do, thời gian bức tranh ra đời, ai đẻ ra nó v.v… mà phê với chả bình. Mãi đến gần 30 năm sau, ghé Tây Ban Nha và được đưa đi thăm Bảo tàng Quốc gia Prado, lại tình cờ diện kiến “Các nàng thị nữ / Las Meninas” của danh họa Diego Velázquez (xin quý vị xem thêm cũng trên blog này, bài Ẩn dụ trong hội họa, qua bức tranh “Các nàng thị nữ / Las Meninas”) tôi mới vỡ lẽ ra rằng, Diego Velázquez là cha đẻ của cả hai đứa con nói trên. Một đứa thì vẫn còn sống tại nơi chôn nhau cắt rốn, thủ đô Madrid; đứa kia, chẳng hiểu tại sao, ai xui ai khiến mà phải lưu lạc sang tận Luân Đôn bên Anh?
xem tiếp