Archive | October 2012

Cho thơ tôi nói…

Cho thơ tôi nói những lời
Thương yêu trổ đóa giữa đời buồn tênh
Cho thơ tôi hát đầu ghềnh
Con chim bỏ núi hồn nhiên bay về
Cho thơ tôi tiếng thầm thì
Đưa chiêm bao đến trên mi dịu dàng
đọc tiếp

Thơ bước theo chân

Tác giả: Cam Li Nguyễn thị Mỹ Thanh

1

Tâm đã quen với những buổi chiều thứ bảy nơi đây. Ai khiến xui để chiều thứ bảy Tâm không có giờ học. Nếu phải đi học, Tâm làm sao có được những giây phút thật thân ái này? Cái phòng họp nhỏ của một tòa soạn, một nơi chốn rất bình yên. Phòng họp nhỏ của một tòa báo nhỏ. Nhỏ là bởi nó nằm khiêm tốn trong khu vực của một nhà sách lớn: nhà sách Đức Mẹ. Không mấy người biết đến tòa soạn nhỏ ấy. Nhưng không nhỏ chút nào, vì tòa soạn đó là nơi ươm mầm của cả một vườn cây lớn, vườn cây khắp miền Nam.
đọc tiếp

Màu Mắt Chưa Quên

Truyện của Nguyễn thị Hải Hà

Tháng Chín, tôi trở lại trường cũ ghi tên học một lớp. Buổi chiều tôi đáp xe điện ngầm đến trường. Mùa thu, năm giờ chiều trời đã nhá nhem. Bước vội về hướng lớp học tôi nghe gió lao xao trên ngọn cây, thứ gió đặc biệt của mùa thu làm lá rung mà cành không lay. Thoảng trong gió hình như có ai gọi tên tôi theo đúng kiểu Việt Nam. Tôi nhìn chung quanh chẳng thấy ai và tự nhủ mình chỉ giỏi tưởng tượng. Đã gần hai mươi năm tôi mới trở lại trường, ngay từ lúc còn đi học chẳng ai có thể gọi tên tôi bằng tiếng Việt. Chỉ có một người làm việc chung có thể gọi tên tôi như thế. Tôi đang cắm cúi bước đi chợt nhận ra có người đứng chắn ngang đường; ngẩng mặt lên tôi nhìn thấy Scott.
đọc tiếp

Thành Cát Tư Hãn & Con Chim Ưng

Bài này Nguyệt Mai nhận được từ email. Xin chia sẻ với bạn.

Tác giả: Hoàng Ngọc Trâm

Buổi sáng nọ, Thành Cát Tư Hãn và các thuộc hạ của ông đi săn. Thành Cát Tư Hãn mang theo trên cánh tay của ông con chim ưng mà ông yêu thích. Đến trưa không được gì cả, Thành Cát Tư Hãn quay lại chỗ cắm trại, và để khỏi phải cáu kỉnh với đám thuộc hạ, ông rời nhóm, cỡi ngựa đi một mình. Trong sức nóng của mùa Hè, ông khát nước nhưng mọi dòng suối đều khô cạn. Thế rồi, hết sức ngạc nhiên, ông nhìn thấy một dòng nước nhỏ chảy ra từ một tảng đá ngay trước mặt ông.
đọc tiếp

This entry was posted on October 21, 2012, in Tản mạn.

NIỀM VUI CỦA EM

Tác giả: Trần thị Hậu

Em biết mình đã phạm một lỗi rất nặng. Lúc nãy xin phép mẹ tới nhà bạn, em đã cúi mặt tránh đôi mắt của mẹ nhìn em dò hỏi:

– Con tới nhà bạn làm chi?

Em ấp úng:

– Thưa… mẹ… con tới nhờ chị ấy giảng giùm bài toán.
đọc tiếp

Mùa thu cho người

Tranh Van Gogh

Diễm Ph.

Ngày bỗng lạ hơn những ngày qua khác
Giấc ngủ dài trăm mơ ước ngẩn ngơ
Em sẽ có chút đổi thay chất ngất
Ở trong hồn chớm nở nụ hoa mơ
đọc tiếp

This entry was posted on October 21, 2012, in Thơ and tagged .

Chị em Thúy Kiều “hồi hương”

Bức tranh sơn mài vẽ chị em Thúy Kiều – Thúy Vân được cho là của họa sĩ Trần Dzụ Hồng sau hơn 50 năm lưu lạc, vừa được một gia đình ở Quy Nhơn (Bình Định) mua lại và đem về Việt Nam.

đọc tiếp

Mùa “len” trâu

Tác giả: Sơn Nam

Nước tràn bờ sông Hậu chảy qua. Nước trên trời tuôn xuống. Gió biển triền miên thổi lộng về. Từ sáng đến chiều, mặt trời biến dạng sau lớp mưa: ánh nắng pha loãng đều đều không làm chóa mắt kẻ ưu tư đang ngồi hút thuốc mà ngắm mấy lượn sóng chạy dài tiếp lưng trời. Núi Ba Thê bên này, núi Cấm trước mặt, hòn Sóc, hòn Ðất bên kia bình thường xem hùng vĩ, thơ mộng thì nay trở thành lè tè, bé bỏng trong cảnh bao la trời nước.
đọc tiếp

This entry was posted on October 19, 2012, in Văn and tagged .

Tình bạn của đôi guốc

Tác giả: Lê Tất Điều

Đêm hôm sau trời mưa to, nước ào ào trút xuống mái nhà, nhảy múa trước hiên. Căn phòng lạnh và có vẻ buồn. Chỉ có một mình bác Ô đen hân hoan. Bác chờ đợi im lặng suốt một mùa nắng. Có những con nhện hỗn hào leo lên thân bác tính chuyện ở lâu dài. Thật là một điều không tha thứ được. Nhưng ngày mai, khi bình minh tới, ông chủ sẽ trịnh trọng nhờ tới bác. Khi ông ở xe hơi bước xuống, bác sẽ che đầu ông. Khi ông ở sở ra xe, bác lại che đầu ông lần nữa. Bác sẽ ngửa mặt nhìn trời, chống trả những giọt mưa một cách oai hùng. Một đồ vật cảm thấy sung sướng khi thấy mình có ích. Bác Ô muốn nói thật nhiều về ngày mai. Nhưng bác đành phải im lặng.
đọc tiếp