Archive | March 2016

Thơ Quỳnh. 19

Quỳnh Nương tranh Thanh Trí

Quỳnh Nương
tranh Thanh Trí

 

trong nỗi nhớ mù

ở đó không nhìn cây vú sữa
những trái tròn căng ngực xuân tình
những tàng cao vút trưa thơ dại
những lối đi mòn đất cỏ nghinh
xem tiếp

Advertisement

Một Chuyến Đò Ngang

Nguồn: Internet

Nguồn: Internet

 

Ôi nắng vàng ơi nắng rất vàng một ngày thêm nữa một ngày tan. Một ngày thêm nữa dòng sông biếc / chảy mượt mà trên vóc áo nàng…

Tôi tưởng tượng em về giữa nắng hoàng hôn hoàng hôn mây bay bay. Vàng mơ đôi cánh con diều vội / về với cây đa với xóm làng…

Tôi ở đâu đây mà nói vậy? Chiều trên nước Mỹ rất bình yên. Phải chăng tôi nhớ thời tôi nhớ / tôi gặp em về chiều nghiêng nghiêng…
xem tiếp

Từ góc nhìn của triết lý Phật giáo: Qua thơ, thử nghĩ về tánh Không

Phật chỉ trăng sơn dầu trên giấy 18 x 20 in đinhcường

Phật chỉ trăng
sơn dầu trên giấy 18 x 20 in
đinhcường

 

Trần Hồ Thúy Hằng

Trong việc cảm thụ thơ ca hiện nay, có một thực tế là tình trạng thiếu vắng sự đồng cảm giữa người đọc và người viết. Lý do là, không ít độc giả vẫn còn quen theo cái khung tiếp nhận cũ, nên khó cảm thụ cái lạ và mới; còn về phía các tác giả, thì họ không muốn lặp lại cái cũ. Đó là một thực tế không vui trong đời sống văn nghệ. Nhân đề cập vấn đề này, xin đơn cử một trường hợp qua ba bài thơ của nhà thơ Nguyễn Đông Nhật và thử “giải mã” qua vài cảm nghĩ dưới góc nhìn của triết lý Phật giáo, như một ví dụ về việc tiếp nhận văn học đối với những dạng thơ tương tự.
xem tiếp

Nếu. Đọc Một Câu Chuyện

tranh đinhtrườngchinh

tranh đinhtrườngchinh

 

đã đi hết biển rồi. quơ
năm phên bốn giậu viết tờ hoa âm
trái tim rớt đáy hồ cầm
dạng háng ngược. dốc. tơ tằm thiết thao
xuyến đi đâu mà rượu trào
như nghe đẫm tiếng rì rào của đêm xem tiếp

Hồi Đó Thưa Em

Thiếu nữ mùa thu tranh đinhtrườngchinh

Thiếu nữ mùa thu
tranh đinhtrườngchinh

 

Chưa gặp em tôi đã nghĩ rằng có nàng thiếu nữ đẹp như trăng (*). Tôi mơ bay tới trời Đâu Suất nhìn thấy em bên bước Chị Hằng.

Chưa gặp em tôi đã tưởng người, ôi người-tiền-kiếp của tôi ơi, tiếc tôi không phải người ngoan Đạo để tỏ lòng tôi với Chúa Trời!

Chưa gặp em tôi lạc mất hồn, lẽ nào em khuất ở sau non? Lẽ nào tôi giữa rừng thăm thẳm không tiếng chuông Chùa không tiếng chuông…

Chưa gặp em sao nhớ suốt đời tưởng mình vừa thấy lá Thu rơi – lá này hôm trước cành xanh biếc sao tự nhiên mà sắc hết tươi?
xem tiếp

Những con chữ lang thang không ngày tháng

Lữ Quỳnh, Đinh Cường, Trịnh Công Sơn, Bửu Chỉ (Studio Đinh Cường, Tân Định, 1988)

Lữ Quỳnh, Đinh Cường, Trịnh Công Sơn, Bửu Chỉ
(Studio Đinh Cường, Tân Định, 1988)

 

Gửi Trịnh Xuân Tịnh,

Tôi thu tôi bé lại làm mưa tan giữa trời. – TCS

Từ nhiều năm nay trước khi lên giường ngủ, tôi phải uống ba loại thuốc an thần một lúc. Ngày Đinh Cường còn, chúng tôi thường trao đổi nhau về tên vài loại thuốc trị chứng mất ngủ này. Anh có uống thử, nhưng rồi vẫn trở về với Ambien 5mg, dù thuốc chỉ giúp anh chợp mắt vài ba tiếng, không ngủ lại được. Anh đã dùng khoảnh khắc này để làm thơ, những bài thơ như tin nhắn mỗi ngày đến bạn bè khắp nơi. Tôi thì có những giấc ngủ ngắn, sâu nhưng đầy mộng mị, thường bàng hoàng khi chợt tỉnh. Như những đêm gần đây, tỉnh ra, thường nghĩ ngay về một người bạn, để rồi hốt hoảng biết bạn mình không còn nữa. Hình ảnh đó, con người đó đã tan theo mây khói rồi. Lòng thắt lại thảng thốt, có thể nào? Có thể và không thể. Cứ như đám mây vần vũ mãi trong đầu. Vẫn biết vô thường là thường, mà sao vẫn không thể là rừng xưa đã khép.
xem tiếp

Tùy Bút Khuya

tranh đinhtrườngchinh

tranh đinhtrườngchinh

 

Tôi thức trắng một đêm nhìn trời đen như mực, lắng nghe tiếng dế khóc trong lùm cỏ góc vườn. Tôi nghe tiếng yêu thương trong trái tim tôi đập. Tôi nhớ những khuôn mặt méo mó của một thời. Tôi nghe lại tiếng người gọi nhau và tắt lịm…

Tôi nhớ màu mực tím của học trò ngày xưa. Tôi muốn làm bài thơ sao bàn tay bủn rủn? Tôi vuốt tay từng ngón, tôi nắn nót lòng tôi. Nhưng than ôi than ôi, tiếng lòng tôi ứ nghẹn. Tôi nhớ những lần hẹn trong đời tôi, trôi qua. Không những qua mà xa, mà mờ rồi mờ nhạt. Tôi nhâm nhẩm câu hát “Từ lúc đưa em về là biết xa nghìn trùng…”.
xem tiếp

Vịnh Thúy Kiều

Thúy Kiều – Thúy Vân tranh sơn mài của họa sĩ Trần Dzụ Hồng - Ảnh: T.T.D - nguồn: vanchuongviet.org

Thúy Kiều – Thúy Vân
tranh sơn mài của họa sĩ Trần Dzụ Hồng – Ảnh: T.T.D – nguồn: vanchuongviet.org

 

Ấy trang quốc sắc thiên hương,
Năm vận đề thơ khóc đoạn trường
Hiên Lãm [1] đa đoan tơ tóc thoảng
Lầu Ngưng [2] ầm ĩ sóng triều vương
xem tiếp

This entry was posted on March 29, 2016, in Thơ and tagged .

Phan Tấn Hải, Người Tới Như Mộng

nguyễn thị khánh minh
 


Phan Tấn Hải & Trần Chí Phúc

 
Người Tới Như Mộng. Là tựa một truyện ngắn của Phan Tấn Hải. Tôi mượn để làm đề cho bài viết này. Những truyện ngắn và tản mạn của ông tôi đọc qua báo giấy và các web Việt Báo,Thư Viện Hoa Sen, khi gặp tựa đề này thì thốt nhiên tôi nghĩ rằng, A, đúng rồi, Phan Tấn Hải, Người Tới Như Mộng… Tôi nói thế có gì sai với một người tu hay không tôi không biết, nhưng tôi thấy yên tâm. Vì trong một e-mail gửi cho tôi và nhà thơ Nguyễn Lương Vỵ, ông có nói, “… Cho nên rồi cũng phải bỏ hết tham sân si (hiểu là sẽ tới lúc bỏ hết truyện, thơ?) để về ngồi tụng kinh, thí dụ ngồi uống café với hai bạn sáng mai cũng là tụng kinh vậy…” xem tiếp

Nếp Gấp Thời Gian 7

Nguyễn Thị Khánh Minh vẽ nét mực đen - đinhcường

Nguyễn Thị Khánh Minh
vẽ nét mực đen – đinhcường

 

Tặng nữ sỹ Nguyễn Thị Khánh Minh

1.

Chẳng hề chi. Khi giã biệt. Đi.
Về xanh. Nhớ quá. Chim tử quy.
Chẳng hề gì. Khi thiên cao. Hát.
Chào nhau. Đẹp ngất. Đóa phong thi.
xem tiếp