Archive | June 2012

Ở Con Dốc Có Nhiều Hoa

Tác giả: Du

Nhỏ thật dễ thương. Dáng nhỏ nhắn xinh xinh như hình ảnh cô bé tí tẹo trong truyện Pháp. Da trắng, tóc bum bê ngắn và hai mắt đen lanh lợi. Em thích làm quen nhỏ ghê dù chưa biết tên và biết tuổi. Bằng cách nào để quen đây. Em đã biết nhà nhỏ. Căn nhà nằm ở dốc đồi trồng nhiều glaieul, hình như được xếp so le bằng những viên gạch lớn màu ngói nâu, trét hờ hững một ít xi măng, có vẻ cổ kính và huyền thoại.

đọc tiếp

Advertisement
This entry was posted on June 30, 2012, in Văn and tagged .

Con Chim Mồi

Tác giả: Tuyết Oanh

Trót sinh ra làm thân chim mồi, em phải suốt ngày kêu gáy ngoài đồng để kiếm miếng ăn. Từ dạo rời khỏi sự yêu thương săn sóc của mẹ, từ dạo rơi vào tay loài người em chỉ có một việc duy nhất để sinh sống. Đó là kêu gọi đồng loại của mình vào bẫy rập của ông chủ để em được những món ăn ngon. Em vẫn biết mạng sống của mình mong manh tựa hồ như khói mây. Chỉ cần em cứng đầu, chỉ cần em lười “gáy” là ông chủ sẽ nhổ lông cho em vào giữa vỉ sắt trên lò lửa như ông đã từng làm với những chú chim khác. Nhiều lúc em hơi hối hận vì đã đổi lấy mạng sống của đồng loại để được ăn ngon, ngủ ấm. Nhưng vì em sợ chết, nhất là chết trên lò lửa nóng bừng, nên em đã quên đi bao nhiêu sinh mạng của đồng loại. Em chỉ biết kêu và kêu, em chỉ biết làm theo lời ông chủ. Em vui khi nào bẫy được nhiều mồi. Vì mỗi lần được nhiều mồi là em no bụng, là em được chủ vuốt ve trìu mến.

đọc tiếp

Núi Cao Chi Lắm Núi Ơi / Núi Che Mặt Trời…

Tác giả: TC

Nếu núi che mặt trời! Vâng núi đã che mặt trời thì còn thấy được gì chứ. Nói gì tới người thương hay người không thương.

Em có vẻ quyết liệt, bây giờ thì vĩnh viễn chia tay. Thấy thái độ em tôi cười hỏi, bộ bị ai nói ra vô gì rồi sao. Em mím môi, mặt đỏ bừng. Tôi tiếp, tôi đã nói việc đó làm vô ích, mất thời giờ mà em đâu có nghe. Cứ đâm đầu mà làm. Bây giờ thì vĩnh viễn… Em im lặng không trả lời, tôi ráng nói thêm một câu nữa, đôi khi tự ái cũng hay đó, không thì ai nói cũng không nghe… thấy em vẫn ngồi im tôi cũng im lặng e nói nữa tới phiên bóng núi hắt lên mình.
đọc tiếp

This entry was posted on June 28, 2012, in Tản mạn and tagged .

Tuổi Dại

Tác giả: Linh Giang

(Về những người bạn thuộc Bút Nhóm Thương Linh)
 

Ngày… tháng… năm…

Mình lại buồn vì trời mưa rồi! Độ rày trời mưa hoài, mưa như trút cơn giận, buồn phiền. Ngồi ngắm mưa mình chợt nhớ chị Nhã. Sao lúc nầy chị ấy không đến nữa nhỉ? Chắc chị lại bận thi, nhớ chị quá đi mất! Nhất là chiếc miệng duyên dáng của chị khi kể chuyện. Cả con Vân nữa, con bé tếu nhất đám mà cũng ngóng ngóng ra cửa vào mỗi chiều thứ bảy. Trọn ký nhi viện nầy ai lại không mến chị chứ? Nhất là mình, chị làm mình nhớ má quá. Có lần chị ôm mình vào lòng, vuốt tóc và hỏi: “Sao Giang buồn hoài vậy?” Mình cúi xuống tìm câu trả lời nhưng cổ họng nghẹn cứng, mình mau nước mắt ghê. Ngày xưa má cũng hay bảo: “Con gái má làm nũng và dễ khóc như con mèo”. Bây giờ thì còn ai để làm nũng đây? Thôi thì khóc cho đỡ sầu vậy. đọc tiếp

This entry was posted on June 28, 2012, in Văn and tagged .

Đoạn Đường Tuổi Nhỏ II

Tác giả: Nguyễn văn Nghệ

Hồi ba mới vào học lớp đồng ấu, tối tối bà nội cũng có kèm dạy thêm cho ba đọc suông, viết cứng, cộng trừ rành. Tới chừng thấy ba học đã khá, bà như tin tưởng ba sẽ giữ được mức độ đó hoài, không cần để tâm theo dõi sát nữa!

– Có một điều con lấy làm lạ lắm: Theo cuốn tập nầy, và theo lời ba kể thì hồi trước ba học không được xuất sắc, thế sao trong tủ sách ở nhà, có mấy quyển tự điển, sách học con thấy ghi là phần thưởng danh dự, phần thưởng hạng nhất của Tổng Thống, của ông nầy ông kia tặng cho ba, cho trò Nguyễn-Thanh-Đạm?

– À, điều đó chứng tỏ một phần mức học hết sức bất thường của ba: lúc nào dở thì dở tệ, lúc nào cố gắng vươn lên thì cũng chẳng kém thua ai hết. Năm lên tới lớp nhứt, khá lớn rồi, ba biết nghĩ hơn, biết nhìn lại cái thằng mình hơn. Nhất là một lần ba bị cô giáo mắng là thằng lười. Cô bảo thêm với cả lớp:

– Nó học được lắm chứ, chỉ tại không biết cố!
đọc tiếp

Đoạn Đường Tuổi Nhỏ I

Tác giả: Nguyễn văn Nghệ

Năm giờ đúng. Chỉ còn một tiếng đồng hồ nữa ba sẽ đi làm về. Sau bữa cơm, ba sẽ ra ngồi nơi ghế dựa ở phòng khách, và gọi Yên đến.

Chuyện đó đã thành một cái lệ mỗi ngày, thường Yên chẳng có gì phải bận tâm. Nhưng chiều nay lại khác, cậu thấy ngại làm sao lúc đối diện với ba, nghe ba hỏi. Rồi cậu sẽ trả lời thế nào cho suông? Viện dẫn lý do nầy duyên cớ nọ, hay cậu cứ đứng trơ ra mà chịu? Ba sẽ gắt gỏng, mắng cho cậu một mách?

Ước chi ba sẽ bận việc gì đó mà bỏ quên Yên buổi tối nay. Nhưng chắc khó thể có, khi ba lúc nào như cũng chú tâm đến cậu.
đọc tiếp

Dọn Rác Trong Tâm

Tác giả: Thanh Phương

Mỗi con người được sở hữu bởi một chữ tâm! Tâm như là một “mảnh đất” tư hữu và quyền sở hữu cá nhân một cách tuyệt đối, không ai xâm phạm được.

Tâm của mỗi chúng ta, hẳn nhiên đang khu trú trong hình hài của mỗi con người rồi dần dà phát triển, lớn mạnh một cách tự nhiên theo hình hài, theo ngày tháng và theo cái vòng lẩn quẩn của sanh, bệnh, lão, tử. Chính vì thế, chúng ta phải biết kiểm soát tâm từ những hành vi, việc làm của chính ta giữa cõi đời này bằng cách thường xuyên nhắc nhở ta phải “dọn rác” trong tâm, đừng để rác rưởi sinh sôi nảy nở bám chặt vào tâm, e rằng khó gột rửa.
đọc tiếp

Phạm Anh Dũng, giấc mơ chàng nghệ sĩ

Tác giả: Bích Huyền

Sau năm 75, chúng ta lại có thêm những người viết nhạc trong giới y sĩ, trong số ấy có Phạm Anh Dũng, vẫn được nhiều người yêu nhạc biết đến như là chàng nhạc sĩ có sức sáng tác thật sung mãn và đa dạng như “cây đàn muôn điệu”.

Nguyệt Quỳnh, tranh Thanh Luân


đọc tiếp

This entry was posted on June 25, 2012, in Âm nhạc.

The Snow White And The Seven Dwarfs, Giấc Mơ Tuổi Thơ

Sâm Thương

Vào năm 1916, Walter Disney lúc đó còn là một cậu bé mới 15 tuổi. Ông sinh ngày 2.12.1901 tại Chicago. Nhưng chỉ mấy năm sau , khi rời Chicago chuyển đến tiểu bang Kansas, Walter Disney cũng chưa hề biết điện ảnh là gì.. Thế rồi… một nàng công chúa câm xuất hiện lên màn ảnh trắng đen trong một phòng chiếu tối thui.

Một cú sốc về mặt cảm xúc đối với cậu thiếu niên mà tuổi thơ có thể nói là khá ảm đạm. Disney có 5 anh em, tuy đủ cha mẹ, nhưng cuộc sống của gia đình ông rất nghèo. Disney cùng với anh trai đảm nhiệm việc bỏ báo hàng ngày cho các gia đình trong thành phố. Ngoài công việc, Disney còn thú đam mê là rất thích vẽ và xem phim. Nỗi mơ ước được trở thành một người làm phim đã bắt đầu hình thành trong trí óc của cậu bé giàu nghị lực đó.
đọc tiếp

Khu Vườn Mùa Hạ

Truyện ngắn của Tỉ Tỉ

Sáng mùa hạ mát dịu. Sương phủ khắp cả khu vườn như mưa xuân. Trời chưa sáng hẳn, khu vườn vẫn còn đắm trong yên lặng. Tuy thế mấy chú ruồi xanh đã bắt đầu bay vần vũ trên không, chả biết có phải để hút sương, hay để tập thể thao sau một đêm ngủ dài mỏi mệt.
Hoa Hồng khoan khoái mở hé đôi mắt. Đây là lần đầu tiên cô được trông thấy khung cảnh yêu dấu mà suốt thời gian khép mình trong đài hoa, cô hằng ao ước được dự phần vào. Chao ơi, buổi sáng đáng yêu quá chừng. Sao không khí lại dễ chịu đến thế. Cô hít vào một hơi thở dài, vươn mình cho tự lớn thêm chút nữa. Cô tung hương ra chung quanh mình và sung sướng khi cảm thấy mùi hương dịu dàng tỏa trong không.
đọc tiếp

This entry was posted on June 23, 2012, in Văn and tagged .