Nguồn: Internet
Cám ơn người
Đã cho tôi niềm vui
Trong nỗi buồn
Đã cho tôi niềm tin
Trong cơn bối rối
Cám ơn người
Là hạt nước
Là cơn mưa
Trên đoạn đời sa mạc
xem tiếp
Nguồn: Internet
Cám ơn người
Đã cho tôi niềm vui
Trong nỗi buồn
Đã cho tôi niềm tin
Trong cơn bối rối
Cám ơn người
Là hạt nước
Là cơn mưa
Trên đoạn đời sa mạc
xem tiếp
tranh Van Gogh
Ta nói với riêng mình
Vì đâu biết nói với riêng ai
Khi tươi vui rất dễ góp nụ cười
Trong tủi nhục mới nghe hồn đơn chiếc
Ta nói với riêng mình
Vì không thể nói với riêng ai
Giữa dòng đời trăm con sóng lạ
Chiếc thuyền lòng vẫn ngược gió ra khơi
xem tiếp
Trang Châu
tranh đinhtrườngchinh
Từ quãng đời thơ ấu tôi lớn lên
Đất nước chưa một ngày im tiếng súng
Bom ru tôi ngủ
Sách vở từng trang tôi đọc
Mong tìm ra lấy nghĩa chiến tranh
Đang rỉa mòn quê hương đổ nát
Tôi lớn lên
Hồn già đi trước tuổi
Không nhìn thấy tương lai
Như lòng mình mơ ước
Như tất cả tin yêu
Tôi gởi gắm cuộc đời
xem tiếp
Thơ Trang Châu
Trong thư chị báo mai vừa nụ
Cây khế vườn sau mới trổ bông
Chị ơi, chị nhắc làm em nhớ
Quê mình vẫn có một mùa xuân
Ở đây tuyết phủ ngoài hiên trắng
Chăn, áo bao năm chẳng ấm lòng
Số kiếp tha hương, đời lữ thứ
Quê người sao lạnh mãi mùa đông?
xem tiếp
Truyện ngắn của Trang Châu
Gởi Ngô Thế Vinh
Nguồn: Internet
Kể từ khi trận lụt, nghe nói do mấy thằng chả ở trển đột ngột xả nước, cuốn mất cái chòi tranh cùng vợ và đứa con trai 5 tuổi, Tư Rạng biến thành một thằng điên điên khùng khùng. Cái đêm định mệnh đó Tư Rạng không có mặt ở chòi tranh của mình, vì buổi chiều, sau khi giao số cá câu được cho mấy mối hàng ở chợ, Tư Rạng ghé ngang quán Năm Chột, định bụng nhâm nhi món ốc gạo chấm nước mắm chanh với tí rượu nếp than pha nước dừa xiêm cho ấm bụng rồi về nhà. Không ngờ, nhân có thêm hai thằng bạn từ Sài Gòn xuống, Năm Chột nổi hứng chơi đẹp. Ngoài món cá lóc nướng trui còn có mặt lẩu cá linh, bồn bồn xào với tép và canh bông điên điển. No bụng, đầu hơi chếnh choáng, sợ quẹo, Tư Rạng đứng lên chào thua xin rút. Năm Chột đang hăng, chụp hai vai Tư Rạng dí ngồi xuống ghế hăm dọa:
xem tiếp
Nguồn: Internet
Tuyết trắng phủ nhà ai đêm nay?
Trong ta, băng tuyết đã dâng đầy
Trong ta, từ độ đời xa xứ
Lòng trắng lòng như tay trắng tay
Hỏi Sài Gòn còn Giáng Sinh xưa?
Ở đây, thương nhớ với mong chờ
Ở đây, ta thiếu tình quê cũ
Hỏi hận thù có lắng cơn mưa?
xem tiếp
truyện ngắn của Trang Châu
Hình minh họa: Internet
Tôi không chắc lắm yếu tố nào khiến mấy cụ cho tôi nhập vào bộ ba của các cụ để trở thành bộ tứ dưới mắt của đám ‘’Yamaha’’ trẻ. Yamaha, cái tên của nhóm thành lập đầu tiên tự phong cho mình, vui vẻ tự gọi mình là ‘’Già mà ham’’. Nhưng cái ham này không phải là ham hư mà ham lành mạnh. Ham hư là cuối tuần họp lại sát phạt nhau, không mạt chược cũng xì phé, một số nhỏ lại dính thêm vào Casino nên xào xáo gia đình là chuyện không thể không xảy ra. Và từ lúc có phong trào hát ‘’karaoke’’, có người bỗng chốc khám phá ra mình có giọng ca thiên phú từ lâu mà không biết; có người thì không ngờ hát dễ đến thế, chỉ cần nhìn chữ và cất tiếng là thành ca sĩ.
xem tiếp
Trang Châu
Art by Irene Sheri
Hội thành hình nhưng không đăng ký. Chủ tịch là Jean Paul. Không ai bầu Jean Paul vào chức vụ đó cả nhưng cũng không ai phản đối khi hắn điều hành công việc y như một ông chủ tịch. Nếu không gặp mặt mà chỉ nghe tên người ta đều tưởng Jean Paul là một anh Tây nhưng hắn là gốc Việt chính hiệu. Cái tên Jean Paul được gắn cho Phúc, tên thật của hắn, là vì thời còn ở Sàigòn trước 75, những chiều cuối tuần hắn hay lững thững đi trên đường Catinat, túi sau của chiếc quần jeans bạc thếch lúc nào cũng cồm cộm cuốn sách loại bỏ túi “Cơn buồn nôn” của Jean-Paul Sartre. Dạo ấy chưa quá hai mươi tuổi đầu mà mở miệng ra là hắn như nôn mửa vào cái xã hội đương thời với cuộc chiến tranh ngày một hung hãn, mở miệng ra là hắn triết lý về đủ thứ đề tài. Bạn bè nửa đùa nửa mỉa gọi hắn là Jean Paul, gọi riết rồi quên mất cái tên Phúc của hắn. Jean Paul học trường Jean-Jacques Rousseau, gọi tắt là J.J.R.. Năm cuối hắn học ban Triết. Bài triết nào của hắn cũng được thầy dạy triết mang ra đọc và phê bình. Có lần bài của hắn gây ra tranh cãi sôi nổi trong lớp, tranh cãi có khi giữa hắn và thầy, có khi giữa hắn và đám con gái. Khi nói đến Sartre thầy chịu câu “địa ngục là kẻ khác”(1) nó cãi lại: chúng ta cõng tật xấu của chính chúng ta trên lưng mình. Rồi khi thầy hỏi cả lớp giữa trai gái có tình bạn thật sự không, đám con gái nhao nhao bảo có, hắn bảo không, hắn xác quyết tình bạn giữa trai gái chỉ là thứ tình yêu trá hình chưa ló dạng mà thôi. Lần này chính thầy đồng ý với hắn khiến đám con gái đỏ mặt phản đối luôn cả thầy. xem tiếp
gởi Võ Kỳ Điền, Song Thao
Nguồn: Internet
Một đêm nằm mộng hồn ta hỏi:
Tính sổ đời ngươi tạm đủ chưa
Rũ áo phong sương về cõi tịnh
Hay còn mang nặng kiếp đong đưa
Đong đưa ta vẫn đong đưa mãi
Phần số lênh đênh đã mấy mùa
Chân dẫu muốn dừng, tâm vẫn giục
Đường trần ta đội nắng cùng mưa
xem tiếp
Source: Photo Facebook Pen International
Văn Bút Quốc Tế trang trọng
Đặt một chiếc ghế trống dành cho chị
Chị không có đó mà như có đó
Trong lòng mọi người
Làm một nhà văn bất đồng chính kiến
Làm một nhà hoạt động nhân quyền
Chị đâu mong ước gì hơn
Giúp người dân thấp cổ bé miệng của đất nước mình
Biết hơn một chút
Quyền hạn tối thiểu của con người
Biết hơn một chút
Để không phải suốt đời dưới áp bức
Phải lặng thầm, nhắm mắt, che tai cùng câm tiếng
xem tiếp