Tag Archive | Tỉ Tỉ

Đỉnh “Tình-Thương”

(nguồn: nhasachducme.com)

(nguồn: nhasachducme.com)

Tác giả: Tỉ Tỉ

Từ hôm những giọt mưa sắc như kim buồn bã giã từ, từ hôm những cơn gió vần vũ như giận dữ bay về miền bắc xa, mặt trời mới bắt đầu nhú lên ở phía đông, như nụ hoa nhú lên từ đám cỏ non, chói sáng trên mặt biển xanh biêng biếc. Khung trời hết những đám mây đen, dầy, sa thấp như muốn vuốt ve bờ cát sẫm, ướt nước.

Chiếc thuyền bé nhỏ bị bỏ quên từ mùa đông trước, bị vùi chôn xuống bờ cát lặng câm, bây giờ sắp được trở lại nhịp sống lênh đênh.

Sáng hôm nay, đưa tay mở cánh liếp tre trông về biển, người bố đã phải che mắt một lúc. Ánh mặt trời chói chang rực rỡ trên nền biển xanh làm bác choáng váng. Một nỗi vui nhẹ theo chân bác đi dần ra mé biển. Cát vẫn còn ẩm, nhưng mầu đã sáng hơn. Chỉ độ vài giờ nữa thôi, bờ cát sẽ sáng trắng và nóng bỏng cho mà xem. Bác yêu biển, yêu cát nhưng chúng nó không giống bác ở chỗ dễ hòa đồng với không khí chung quanh quá. Những chiều mùa đông bước trên nền cát, nghe da thịt bị mưa quất, bác thấy chân buốt lạnh, những trưa màu hạ, bác tưởng cát muốn làm bỏng chân bác. Sự chóng thay đổi của bờ cát khiến bác không bằng lòng lắm. đọc tiếp

Advertisement
This entry was posted on June 16, 2013, in Văn and tagged .

Vùng đất “thời gian”

Mẹ và con Tranh Bé Ký

Mẹ và con
Tranh Bé Ký

Tác giả: Tỉ Tỉ

Tôi không biết sự tình cờ nào du tôi đến đây, trước tòa lâu đài rộng bát ngát, trắng mầu cẩm thạch, óng như có mầu trăng. Không khí ảm đạm, buồn bã như bao phủ lấy ngôi nhà rộng thênh thang đó khiến tôi đứng ngoài cũng thấy tâm hồn xao động. Căn nhà yên tĩnh, không một bóng người. Khu sân chung quanh trải sỏi xanh màu trứng sáo. Sân rộng mênh mông là thế mà không có một bóng cây, ngoại trừ phía sau, xa tít là khu rừng xanh mướt. Tôi đoán là rừng thông hay dương liễu vì vẻ mềm mại của nó.

Tôi tò mò bước đến gần. Tiếng sỏi lạo xạo dưới chân, nghe như tiếng rên rỉ. Có lẽ chúng đau đớn vì đôi gót sắt nghiến lên dưới sức nặng của tôi. Tôi dừng lại, cởi giầy, tinh nghịch đá vào khoảng không cho giầy văng xa. Đôi giầy đen bắn đi, rơi xuống. Và ô hay, chúng biến thành hai hạt sỏi xanh. Tôi ngạc nhiên, tháo nón và đặt xuống đất, chiếc nón cũng biến thành sỏi. Tôi lượm viên sỏi ngắm nghía, không có gì khác biệt hơn những viên sỏi thường. Nếu mình cũng biến thành sỏi nhỉ? đọc tiếp

This entry was posted on May 4, 2013, in Văn and tagged .

Minette của Sylvie

cho

Tác giả: Tỉ Tỉ

Thực ra Sylvie còn có cái tên cúng cơm rất Việt Nam do chị Quyên đặt ra từ lúc Sylvie mới sinh cơ. Chả là vì hồi mới còn bé xíu, Sylvie bị chuột gặm mất chòm lông trên đầu, chị Quyên mới đặt tên Trọc cho dễ phân biệt. Tuy thế, cái đầu hói ấy dần dần cũng lô nhô ít sợi lông tơ mịn, đầy lần. Bây giờ thì Sylvie hết trọc rồi, nhưng chỗ lông ấy mịn và khác hẳn lông toàn thân. Về sau, lúc được đem về đây, Tỉ Tỉ thấy cái tên ấy xấu quá mới họp hội đồng đặt tên cho con chó con Nhật Bản lông màu vàng hung ấy. đọc tiếp

This entry was posted on April 22, 2013, in Văn and tagged .

Khu Vườn Mùa Hạ

Truyện ngắn của Tỉ Tỉ

Sáng mùa hạ mát dịu. Sương phủ khắp cả khu vườn như mưa xuân. Trời chưa sáng hẳn, khu vườn vẫn còn đắm trong yên lặng. Tuy thế mấy chú ruồi xanh đã bắt đầu bay vần vũ trên không, chả biết có phải để hút sương, hay để tập thể thao sau một đêm ngủ dài mỏi mệt.
Hoa Hồng khoan khoái mở hé đôi mắt. Đây là lần đầu tiên cô được trông thấy khung cảnh yêu dấu mà suốt thời gian khép mình trong đài hoa, cô hằng ao ước được dự phần vào. Chao ơi, buổi sáng đáng yêu quá chừng. Sao không khí lại dễ chịu đến thế. Cô hít vào một hơi thở dài, vươn mình cho tự lớn thêm chút nữa. Cô tung hương ra chung quanh mình và sung sướng khi cảm thấy mùi hương dịu dàng tỏa trong không.
đọc tiếp

This entry was posted on June 23, 2012, in Văn and tagged .

Ngày Ba Về

Nguyệt Mai xin được gởi lời Chúc Mừng Happy Father Day đến tất cả các bạn thân mến!
Đèn Biển đã đánh máy truyện ngắn này của chị Tỉ Tỉ để tặng cho chúng ta. Xin chia sẻ cùng các bạn.

Truyện ngắn của Tỉ Tỉ

Lên ở vùng cao nguyên này, Cu Bi buồn ghê. Hết rồi những buổi chiều đuổi nhau dọc theo con lộ đông người, hết những sáng đứng đón xe buýt đi học, nghịch ngợm nắm thành xe, đu chân ra ngoài cửa, dọa mấy cô mấy bà yếu tim. Cu Bi tuy mới 8 tuổi mà đã khôn lanh và nghịch không chê được. Cu ta chưa có em bé nên tình thương cả nhà dồn hết vào nó, và Cu Bi thôi tha hồ làm nũng. Kể ra thì Cu Bi có làm nũng ghê gớm đi nữa cũng chỉ nũng được với có ba người: Ba, Me và lão Tư.
đọc tiếp

This entry was posted on June 17, 2012, in Văn and tagged .

Nếp Nhà Xưa

Truyện ngắn của Tỉ Tỉ

Căn nhà chúng tôi hiện ở bây giờ là của ông bà nội tôi để lại. Tôi còn nhớ thuở tôi còn bé, tôi vẫn thường nghịch ngợm trèo lên mấy cái cột gỗ lim bóng loáng này để rồi lại tuột xuống như người ta leo cột mỡ.
Nói đến cái hồi tôi còn bé, chắc các bạn tưởng tôi lớn lắm ? Đối với số tuổi 14 của tôi các bạn có thấy lớn không ? Thôi thì tôi thấy tôi lớn lắm. So với đám em bẩy đứa của tôi mà đứa bé nhất mới biết nói có hai tiếng : ba, má, thì tôi là đầu đàn. Bọn em tôi sợ tôi lắm, tôi nói gì, chúng nghe răm rắp. Không phải chúng sợ cặp môi mím lại của tôi đâu (mắt và môi tôi không dữ bằng mẹ tôi, nhưng chúng vẫn sợ tôi hơn). Chúng chỉ sợ bàn tay gầy bé, nhưng gân guốc của tôi khi nắm lại, có thể tống vào mạng mỡ, hoặc bàn chân đen đủi, đầy bụi đất đá vào đít chúng đau điếng. Vậy thôi.
đọc tiếp

This entry was posted on May 26, 2012, in Văn and tagged .

Những Con Số

Truyện ngắn của Tỉ Tỉ

Ba vẫn thường cốc vào đầu cu Tý mà la lên :
– Trời ơi ! Sao mà mày dốt thế hả Tý ? Thực tao chịu, không làm cho mày tính được hai với hai là bốn. Thế mà cũng học lên lớp nhì thì lạ thực.
Rồi Ba quay sang Má :
– Hay mấy cô mấy thầy nó cộng điểm nhầm ? Chứ thực tôi thấy nó dốt quá cỡ rồi đó. Ai đời chỉ có mỗi cái phân số mà nó cũng không làm nổi.
Ba thở dài, chán ngán nhìn cu Tý đang cúi đầu, sợ sệt. Cuốn vở nằm lơ đãng trên bàn, mấy dấu gạch đỏ của ba chằng chịt như những vết roi hằn lên tâm hồn thơ dại, nguệch ngoạc của những hàng chữ non nớt.
đọc tiếp

This entry was posted on May 18, 2012, in Văn and tagged .