Người viết: TC
Em cầm một nhánh cây nằm cạnh đó, viết trên mặt đất.
Em mím môi,
viết chữ tâm dưới lưỡi đao sắc nét.
nhìn em ngồi im lặng thấy mà thương.
Bình thường tôi đi ngang, biết em buồn nhưng không hỏi, để mai để mốt em sẽ nguôi, nhưng lần này phá lệ, ngó quanh tìm một cục gạch bỏ lăn lóc gần đó kê ngồi.
Em buồn bã kể, con đâu phải ngang bướng chi lắm. Nhưng con làm không sao vừa ý hai vị trong ban, người thì bảo con làm thế này, người thì kêu con thế kia. Nếu con nghe lời người này thì bị người kia cho là “không biết nghe lời, khó dạy”, mà cả hai bên đều nói con như vậy. Ban đầu con chỉ buồn, sau lâu dần thành một nỗi bất bình trong tâm. Huynh đệ biết chuyện, người thì kêu con thưa cho ra lẽ, người thì khuyên con nhẫn cho yên.
đọc tiếp