Tag Archive | Linh Hương

Cô em gái út

Nguồn: Internet

Nguồn: Internet

Cứ mỗi trưa tan học về, bước chân đầu tiên đặt lên thềm nhà của cô gái út chút tôi là căn nhà nhỏ lại rộn rịp hẳn lên. Mọi người cùng hỏi nhao nhao trên bàn ăn trong lúc em nhanh chóng rửa tay để nhập bữa.

Cẩm:

– Có mua gì cho chị không, út?

Luyện:

– Có gói xôi dừa trong cặp không?

Mọi người cùng ồ lên:

– Chắc lại kẹo không chứ gì.
đọc tiếp

Advertisement

Bé tuyệt thực

Tranh minh họa của ViVi

Tranh minh họa của ViVi

– “… Trước cửa hoa mai vàng nở rộ, trời xanh thực xanh, gờn gợn một vài cụm mây trắng mịn…” A ha! Chị Phương định làm văn sĩ ta…

“Biết ngay mà!” Bé chỉ kịp nhủ thầm một câu rồi tuột vội xuống giường, cáu sườn ghê lắm đấy nhá! Những “tác phẩm” dang dở sáng tác lúc “nửa khuya” về tối… à không, về sáng là chồng giấy cồm cộm dày dày Bé xếp ở đầu giường. Ai đụng tới là cả một điều tối kỵ đối vối Bé… thế mà… Bé vẹt màn bước ra sân “oai phuông” như một nữ tướng:

– Trả cho Bé, Bé không giỡn với Minh đâu nhé!
đọc tiếp

Đông Xuân

p

Tác giả: Linh Hương

Một

Như chú chim bé, không thưởng thức nổi mùa đông sương êm, như thân cây già cỗi trơ vơ không cành lá, như nụ hoa mỏng manh sớm mai chất ngất đợi chờ cánh mẹ ấm nồng, nắng mềm quấn quít. Không, sương còn vỡ trên những chồi lá non để nắng ngại reo dưới những vòm cây và em rời trường đã mười mấy hôm, nằm im lìm giữa bốn bức tường vôi xanh, như chiếc lồng kiên cố, như gác cũi nhỏ xinh giam giữ sơn ca líu lo, cầm chân sóc nâu tinh nghịch, ốm mềm người từ dạo trời đầy gió.
đọc tiếp

Tim Mật

Tác giả: Linh Hương

Trầm đứng dưới cây khuynh diệp lá dài dài, nhọn nhọn, mấy chú ong cứ xập xòe đáp trên những đóa hoa sứ vàng nhụy bên cạnh rồi bay lên cao, từng đôi, ồn ào dễ thương. Một vài cánh hoa úa bị động mạnh lả tả rơi xuống đất. Trời thu xám buổi sáng. Trầm thoang thoáng nhớ chiếc mền đắp ấm và quyển truyện thật dầy. Tuyệt quá chứ! Nhưng xấp bài còn nặng trên tay, để khi cây kim dài dừng ở số 12, Trầm đã nghiêm trang ngồi trước trang giấy trắng tinh và đề thi được phát dần đến. Bóng Nga thấp thoáng ở “ngã tư”, khuất một chút sau phòng Học Vụ rồi lại ló ra, thấy Trầm, đôi má nhỏ căng ra rồi liến láu:

– Học xong chưa, bài ít mà khó ghê.
đọc tiếp

Giây Phút Tưng Bừng

Giayphutungbung

* Truyện Ngắn.
* Tác giả : Linh Hương
* Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 229, số đặc biệt Giáng Sinh, ra ngày 1-12-1974
* Nguồn: http://tuoihoa.hatnang.com
do ĐÈN BIỂN sưu tầm và đánh máy

———————————-

Bầu trời hay có những gợn mây xám buổi sáng và mấy chú chim sẻ không ngừng nhảy nhót trên dãy mái ngói nhấp nhô dưới kia, hoặc líu lo chuyền từ mắc lưới này sang mắc khác chung quanh vòng rào sân thượng nhà ông Cò, đã biến cả đi, về một nơi ấm áp nào đó, ổ rơm trong ống xối, hay trong mái rất êm và nồng hơi ấm than nhà bếp. Đông đã về với nắng khép nép và những làn khói nhẹ bay lên buổi sớm mai, trong không khí một chút lạnh và trong lòng một chút rộn ràng. Một vài cái đập cánh luyến tiếc vang từ khung kính cửa sổ, đôi mắt đen láy với hàng mi vàng ướt át, chú chim bé nghiêng đầu nhìn rất xinh rồi lặng lẽ bay đi. Ty mở toang hai cánh cửa kiếng trong vắt nghiêng cả người ra ngoài như muốn bay theo, đôi môi mọng lẩm bẩm:
đọc tiếp

Nắng Một Trời V

Tác giả: Linh Hương

Phượng gật đầu mà mắt cô bé rơm rớm:

– Ba ạ, Ba không thương Bảo sao? Bảo như con, cũng là con Ba mà…

Lập luận của Ba như vững chắc thêm:

– Dĩ nhiên. Ba nghe con Ba đi mất, Ba lo lắng lắm chứ. Nhưng con nghĩ sao nếu Ba đem được Bảo về nhà. Mai mốt nữa Me con có thể đem con về nhà, mà con gái thì hay theo mẹ. Con phải biết là Ba sợ…
đọc tiếp

Nắng Một Trời IV

Tác giả: Linh Hương

Chiếc cyclo chở chị em Phượng dừng lại căn nhà số một trăm mười sáu của mười năm thân yêu trước. Hai chị em bước xuống lề đường. Bác cyclo được dặn trước nên dừng xe nghỉ mệt, chờ Phượng giây lâu. Bảo với Phượng xem kỹ lại những gói đồ mình cầm trên tay. Bánh, quà Bảo mua Phượng đem về Ba. Bánh, quà Phượng mua Bảo đem về Me. Một cuộc trao đổi se lòng. Phượng với Bảo nép mình bên cổng. Cô bé ngậm ngùi hỏi em:

– Chị vào được không? Me về chưa em?

Bảo lo lắng:

– Có lẽ giờ nầy Me về rồi, chắc vú Sáu với Me đang làm cơm đó.

Giọng Phượng thoáng ngạc nhiên:

– Vú Sáu còn ở à… – cô bé thở dài – phải chi chỉ có vú Sáu thì có lẽ chị vào được… Chị muốn xem Me ra sao quá đi…
đọc tiếp

Nắng Một Trời III

Tác giả: Linh Hương

Như có cơn lốc thật nhanh cuốn Phượng bỏ vào nhà Dì Năm rồi vội vàng bỏ đi nên chả ai hay cô bé đến lúc nào. Chỉ biết khi Ngọc và Dì Năm cùng ngẩng lên thì thấy Phượng đã đứng nhìn mọi người dịu dàng. Trong chiếc áo dài xanh da trời, hơi cao để một khoảng quần trắng rộng, nụ cười nở sáng long lanh, Phượng như một kẻ trở về, mang bề ngoài tuyệt vời của một mái ấm nghìn thu. Sự yên ổn nơi đây đằm thắm quá. Trái tim cô bé thoắt nhói lại.
đọc tiếp

Nắng Một Trời II

Tác giả: Linh Hương

Mãi khi trời tối mịt, hai bố con mới lo xong mọi thủ tục để rời khỏi phi trường. Ba xách hộ Phượng cái va-li to còn Phượng thì mang cái vali vừa vừa và túi xách tay. Chân Phượng mỏi nhừ, mi mắt muốn sụp xuống. Ba vì quen với những chuyến đi về như thế nầy nên có vẻ tươi tỉnh hẳn ra, rảo những bước to để chóng tới lộ cái. Phượng tụt dần ra sau, chắc tại vừa đi vừa ngó quanh. Trời tối thế mà phi cảng vẫn tấp nập ghê đi. Người đưa đi, người rước về. Đủ mọi khuôn mặt, mọi quốc tịch, nét cảm động, lo lắng hiện rõ. Các cô bé trong dịp tiễn đưa tha hồ diện, áo xanh áo đỏ hoa cả mắt. Phượng thích nhất là ngắm mấy cô tiếp viên hàng không, mặc đồng phục xanh, bận rộn chạy tới chạy lui và kiều diễm ghê là. Tiếng loa, tiếng nói chuyện, tiếng giày huyên náo cả khoảng sân lát gạch hoa rộng thênh thang, sáng rực lên dưới ánh nê ông thắp cùng khắp. Tiếng phản lực ầm ầm nổ máy, các chong chóng quay tít để chuẩn bị rời khỏi phi đạo. Mấy ánh đèn xanh đỏ nháy nhó lia lịa. Những hình ảnh, âm thanh ấy chắc muôn đời phải làm Phượng nao nao.
đọc tiếp

Nắng Một Trời I

Tác giả: Linh Hương

– Bảo ơi Bảo, có me ở nhà không?

Tiếng ai ấm như tiếng nhạc mà nghe thật quen. Bảo buông sách xuống bàn học, hấp ta hấp tấp chạy đến gần khuôn cửa kính trắng đục. Vừa xoay vòng cái nắm cửa cậu bé vừa nghiêng đầu tò mò:

– Ai? Ai đó? Hỏi Me gì cơ?… Á à… chị Ngọc!

Một nỗi vui mừng òa vỡ cùng lúc với đôi môi nhỏ há tròn sững sờ. Cậu bé quay đầu vào nhà gọi Mẹ vang:

– Me ơi, có chị Ngọc sang. Có quà từ Đà Lạt nữa cơ Me.
đọc tiếp