Võ Kỳ Điền
Québec City – Source: Internet
Bản tánh tôi là người thiệt thà, chất phác. Bạn bè có người cho là tôi nói nhiều, người thì cho là ít nói. Thiệt ra tôi cũng không biết mình là người nói nhiều hay ít nữa. Gặp câu chuyện đúng tần số thì nói bao nhiêu cũng không đủ. Còn như chuyện không biết hoặc không thích thì một câu, cũng nói không ra. Như lúc này đây tuổi già trơ trọi một mình nên buộc phải đành sống chung với một đám tây già với đầm già trong một Viện Dưỡng Lão miệt quê, cạnh một dòng sông lớn. Đa số là sứt càng gãy gọng, bà ngồi xe lăn, ông chống gậy, nói năng ngọng nghịu, có người nói không ra hơi thều thào, mà thều thào bằng tiếng tây Québécois làm sao mà nghe hiểu cho được. Những câu chuyện họ trao đổi thì tôi đành chịu thua, cũng không biết luôn. Lúc nào cũng vậy, chuyện thường bàn nhau là các đội hockey trên truyền hình, đội nào vừa thắng giải Stanley, tài tử ca sĩ nào vừa ra tòa ly dị… Trời ơi, làm sao tôi biết đội nào là đội nào, ca sĩ nào đó đã mấy đời chồng, đời sống tình duyên tài tử nọ ra sao…
Cái kiến thức tôi về xã hội Tây Phương này thiệt tình là bù trớt, làm sao mà xen vô góp vài câu cho vui, nghe cho được. Tôi sống ở xứ này gần nửa thế kỷ rồi mà như có ai cắc cớ lấy nước trộn chung với dầu. Hổng lẽ ngồi chung một đám, mình cứ im lặng và cười trừ, quê ơi là quê. Nhưng thiệt ra không có gì là quê hết, bởi tụi nó có biết tôi là ai đâu. Cứ cho tôi là một ông Tàu già lẩm ca lẩm cẩm, lơ ngơ láo ngáo. Mà thiệt vậy, nhiều khi ngồi ở nhà ăn mà ngủ gục luôn trên bàn, tự nhiên như trong phòng ngủ. Thành ra, đôi khi già cũng sướng thiệt, muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói, ăn bận sao cũng được, có ai lại đành trách cứ người già làm chi…
Cũng may còn có ông tây già dễ chịu thường ngồi ăn cạnh bên, có lần ổng thố lộ là một tu sĩ. Trời đất tôi mừng quá, không ngờ ông lại là một linh mục. Chộp được một ý để nói, tôi bèn xen vô góp ý liền: – Xin lỗi Cha, con không biết. Và tôi nhìn sang cho rõ vóc dáng thân thể cao lớn, mặt mày đẹp đẽ của ông, rồi kể từ đó tự nhiên tôi xưng hô là con với Papa hồi nào không hay không biết. Rồi trong các chyện đẩy đưa, có lần tôi chọc Cha, nói như vầy: – Đức Chúa Trời là đấng tạo hóa, tạo ra loài người. Chúa là đấng toàn năng tạo ra con người, không có cái dư mà cũng không có cái thiếu, bộ phận nào trong cơ thể cũng cần phải được dùng. Papa có bộ phận nào không dùng là mình phụ lòng thương của Chúa đó nghen Papa. Nghe tôi nói xong, ổng nghĩ tới điều gì không biết, cười phá lên. Tôi cũng sướng quá khoái chí trong bụng.
Khi về phòng tôi suy đi nghĩ lại câu chuyện vừa qua và cảm thấy bứt rứt, sao mình lại vô duyên đến như vậy! Mình muốn dùng thì dùng, còn không dùng thì thôi, đó là chuyện đời tư của người ta, tụi tây tà nó cấm kỵ chuyện này lắm. Nói bậy nói bạ làm chi. Thiệt tình là già quá rồi nên nói năng không ý tứ! Thôi để khi nào có dịp thì xin lỗi. Nhưng mà nếu nói năng lạng quạng không khéo nữa thì lại thêm kỳ cục. Mà thôi, im lặng đi, im lặng đi, các người tu hành, người nào tánh tình cũng hiền lành, dễ dàng, tha thứ, khoan dung thoải mái. Đâu có ai lại để ý bắt bẻ một ông già ngoại quốc lẩm cẩm như tôi ở đây… để làm cái gì…
Võ Kỳ Điền