Hương Ngào Ngạt Thơm Hoài Mùi Tóc Cũ

Cuối mùa hoa anh đào
sơn dầu trên giấy – đinhtrườngchinh

Sáng, mở cửa, chào cây đào năm mới / cuối tháng Hai chào nước Mỹ mùa Xuân. Chào những giọt sương mai trong suốt trắng ngần! Chào ánh hồng của hoa vô cùng yêu quý!

Tôi có người yêu, người không ích kỷ / để mở bài thơ là mở cửa tấm lòng. Người đã xa tôi rồi ngày cuối một mùa Đông, câu nói cuối: em sẽ là mùa Xuân anh đợi…

Mười hai năm, tôi chờ ngày năm mới, người tôi yêu đã về lại thế này: Hoa đào cười trong gió bay bay / hương ngào ngạt thơm hoài mùi tóc cũ!

Tôi vén tóc nàng, tôi hôn cần cổ. Tôi vuốt sống mũi nàng, tôi hôn đôi môi. Chưa bao giờ tôi thấy nàng xa tôi, mười tháng đợi mỗi năm tăng thêm tuổi trẻ…

Tôi đi tới đường đời tôi như thế, nàng vẫn y nguyên muôn thuở Xuân Thì! Tôi thương con đường nàng đi. Tôi nhớ những đồng lương nàng khoe tôi buổi tối…

Tôi chải cho nàng tóc rối!
Mười hai năm, tôi không chải cho ai.
Vậy sao chúng tôi chia tay / đêm cuối một mùa Đông hoa đào chưa nở?

Tôi mở cửa, mở lòng tôi thương nhớ!
Sang năm nếu tôi còn, tôi nhớ nàng thêm!
Bàn tay năm ngón mềm, anh hôn em như hồi hai mươi tuổi…

Những câu thơ chạy đuổi… Tôi chạy đuổi thời gian! Tôi chạy bắt những ý thơ lang thang / kết lại thành lụa may áo dài cho em ngày Tết!

Không bài văn nào hoàn thành không chấm hết!
Tuổi trẻ tôi tro bụi sẽ bao giờ?
Tôi không viết văn mà tôi làm thơ
cho Quê Hương cho giấc mơ cho đời người yêu thương nhau mãi mãi…

Ôi ai đó có một thời con gái
đọc thơ tôi chơm chớp mắt tình!

Trần Vấn Lệ

Advertisement