Cao nguyên không có phượng đỏ, cao nguyên vẫn có mùa Hè! Ba tháng cổng trường không mở, Thầy, Cô, học trò về quê!
Chỉ còn ông Cai tập họp / bầy gà sáng sáng cho ăn… rồi ông đi vòng quanh lớp, đôi khi ông lau cửa gương!
Chín tháng đủ nhiều mến thương! Ba mùa của bầy con trẻ / nhường cho mùa Hạ mênh mông / nhường cho sân trường vắng vẻ!
Thầy giáo, cô giáo không ghé / thăm trường chi trong mùa Hè. Có thể Thầy Cô ra biển / nhìn màu phượng đỏ, vui vui…
Tôi hỏi ngọn cây ngọn cỏ: “Có buồn không Trường-Nghỉ-Hè?”. Ngọn cỏ vô tư với gió! Ngọn cây níu mây xuống che…
Tôi hỏi theo người vắng mặt / bây giờ có lẽ Nha Trang: “Có bao giờ em chợt khóc / nhớ hoa sân trường màu vàng?”.
Tôi hỏi cành hoa phượng tím: “Em nở chi trong mùa Hè?” Hoa đáp: “Em lưu kỷ niệm / nhớ người áo tím chiều quê!”
*
Cô giáo cao nguyên đang dạo, Nha Trang mùa Hè muồng vàng. Cô nhớ gì trên phố núi? Nhớ gì trang vở các em?
Có nhớ bài thơ ai lem / một chiều mưa Xuân bay lạc / vài câu ngơ ngác trên đồi… khi đó hoa quỳ vàng lắm!
Khi đó áo ai vàng thắm, phượng hồng phượng đỏ ở đâu? Có thể ở Vọng Nguyệt Lâu? Có thể trên nền Đồng Tước?
Ơi hỡi những người thuở trước / gặp chăng sắp sửa Thu vàng?
Trần Vấn Lệ