Có một giọt nắng trong rớt nằm trong mắt ngọc…


Virgin morning
Oil on canvas, 80 x 150cm
Hà Huỳnh Mỹ

Cánh cổng trường khép lại, người con gái tóc thề / mướt rượt nắng trưa Hè / đưa tay chào trường, lớp… Cô giáo tan buổi họp. Cô người về cuối cùng. Có một giọt nắng trong / rớt nằm trong mắt ngọc… Ồ, cô giáo đang khóc. Ngôi trường buồn đi theo…

Tôi viết chữ Diễm Kiều / giữa lòng trang lưu bút / giống thời còn dạy học / giống thời trường chia tay… Bao nhiêu năm mà nay / vẫn mình như hồi đó… thương quá tà áo gió. Thương quá tóc thề ơi! Người đi xa chi người, lá theo người, bước, bước… Ngàn sau và ngàn trước, tôi đi ngược thời gian… Nhớ tóc người mênh mang. Nhớ áo người bát ngát…

Hai năm trước, Đà Lạt / tôi về đúng dịp Hè / ngó trường như ngó quê / ngó người, mê mẩn ngó… Em vẫn em hồi đó, cô giáo nhỏ nhất trường, học trò thì nói thương, Thầy thì nhìn, không nói… Mà xa rồi, vời vợi! Mà tháng Tư tháng Tư! Một câu không là thơ / mà như dòng nước mắt… Nắng trưa Hè rơi ngập / sân trường Bùi Thị Xuân. Cỏ sân trường bâng khuâng. Hoa sân trường biêng biếc… Không ai ngờ ly biệt… mà biệt ly… biệt ly!

Hôm nay gặp làm chi / hình ảnh xưa ngày cũ… Hai năm rồi chưa đủ? Nhớ quá thôi thì về… Cái chữ về đê mê… cánh cổng trường đang khép! Không hình ảnh nào đẹp / bằng hình bóng tôi yêu. Tôi nhớ chữ Diễm Kiều. Lòng tôi – trang lưu bút! Em đi, em cứ bước! Tôi nhìn, tôi cứ thương!

*
Khi không mà muôn phuơng! Ai khiến về cho nhớ… Biết bao nhiêu đò lỡ… Lỡ nữa đi chuyến đò! Tôi nói trong cơn mơ… Em mơ màng, không nói. Chim xa rừng thương cây nhớ cội, người xa người… tôi có tội, xa em…

Cánh cổng trường run lên / trước khi nó khép chặt. Tôi biết trong con mắt / trời có mưa rưng rưng…

Trần Vấn Lệ

Advertisement