hạt trăng rơi
đêm mù. nở trắng con ngươi
thức giấc chưa đủ
thức đời quạnh mông
thức nhau tan tác giữa lòng
nghe âm hàn thử
nằm trong náo cuồng
thức tình vời vợi trăng
suôn
hạt rơi trên gối
hạt luồn dưới tay
đêm xanh. trùng thẳm tới ngày
mở ra huyền lộ
và mây
trắng
chìm
ngùi ngùi rơm lửa
trà khuya với đoàn minh đạo
nhớ huy tưởng. bà lê chân, xưa
vị trà
chát
lúc nửa khuya
ôm đời tâm lực
nghe thừa một câu
tìm hoa
ở phía muôn mầu
chừng hương túy mật
chỉ làu gương đêm
sáng ra
buồn rỗ mặt thềm
phong lan mùi dạ
rào thêm mối giềng
chùng chình
ứng một đời riêng
trà khuya ngộ sớm
quay mềm lục vong
hai mươi mốt. ốc. mười lăm
vô phương
điều đang lạ nghĩa là điều chưa đến
như con người chết trước lúc sinh ra
mọi cánh cửa trần gian đều đóng kín
chỉ còn một ngõ ngách hiện dịch ta bà
bó đuốc cầm. hay cây nhang cùng thế
điểm rọi soi mù mờ thế gian
chỉ có hương trầm nay mai lẩn khuất
một giọt sương nơi định chế ba ngàn
khi mặt ngửa với phiên trời chưa đáo
vẫn thấu nghe từng nhịp đắng vô hồn
hòn đá lửa chập nhau hoài không lóe
một đêm về tìm tia nắng cỏn con
mình thiệt nhỏ như lúc còn bé dại
vẫn leo hoài chưa tới hạn đôn quân
cầu thang tuột sải lưng buồn cách lý
rừng âm mưu. và đáy thuỷ không quần
9 nov. 2015
hoàng xuân sơn